Xã hội
Người đàn bà với hai lần đò dang dở
02:04 PM 10/10/2018
(LĐXH) - Từ khi tôi về làm dâu ở xóm này thì đã có mặt chị rồi. Tôi không biết chị đến ở đây từ khi nào nhưng tôi biết một điều người chị gầy gò, nước da đen sạm, khuôn mặt lúc nào cũng buồn rười rượi. Chị quần quật làm việc suốt ngày chỉ thui thủi một mình ít nói chuyện với ai khiến tôi cứ ngỡ chị là Mỵ trong “ Vợ chồng A Phủ ” thời hiện đại.
Do có cùng con nhỏ con tôi hay chơi với con chị, từ chỗ đấy tôi và chị chơi thân với nhau như chị em và mọi nỗi buồn chị đều tâm sự với tôi. Tôi muốn nói đến người đàn bà ấy có cái tên  là Nguyễn Thị Mơ, người hàng xóm của tôi.
 Chị lấy chồng lúc 20 tuổi và có một đứa con gái, tưởng như số phận đã an bài cho chị một cuộc sống gia đình hạnh phúc, nào ngờ đâu sóng gió lại ập đến đầu chị. Chị lấy trúng người chồng nghiện rượu không lo làm ăn gì cả. Mỗi lần say rượu lại đánh đập chị và đuổi chị ra khỏi nhà. Cuộc hôn nhân đó chị chịu đựng trong hơn 10 năm thì ly hôn. Đứa con gái ở với chị  nhưng vì mưu sinh cuộc sống chị phải gửi con cho bà ngoại để vào Sài Gòn lập nghiệp.
Vào đây chị làm công nhân may xí nghiệp với đồng lương thấp chỉ đủ cuộc sống qua ngày và còn gửi tiền về nuôi con gái ở quê. Chị tự hứa với bản thân mình rằng là ở vậy nuôi con không đi thêm bước nữa. Nhưng từ khi gặp anh – người chồng thứ hai của chị bây giờ tên là Trần Văn Lý, chị đã động lòng thương cho hoàn cảnh của anh là anh cũng có một đời vợ và 2 đứa con nhưng đã ly hôn và thương thay cho số phận của mình chị quyết định đi bước nữa kết hôn với anh Lý. Hai mảnh đời ghép lại tưởng như là hạnh phúc bên nhau trọn đời. Chị cố gắng vun đắp cho tổ ấm mới của mình vì cuộc hôn nhân thứ nhất như một vết dao cứa vào người chị. Vì vậy chị rất sợ khi nhắc đến 2 từ “ đỗ vỡ” hay “ly hôn” lần nữa. Nhưng số phận lại không mỉm cười với chị. Chị lấy anh này không nghiện rượu như người chồng trước thì lại nghiện cờ bạc, đề đóm. Lúc yêu chị trông anh thật thà chất phác lo làm ăn, sau này theo bạn bè rủ rê đánh bạc để giải khuây trong những lúc đi làm công trình xa nhà . Lúc đầu đánh cho vui sau đâm ra nghiện. Bao năm sống ở đất Sài Gòn được đồng nào anh đều nướng vào đề đóm hết. Cuối cùng anh chị trắng tay và quyết định về quê lập nghiệp.
Ảnh minh họa
Chị nghe anh về quê với những lời hứa đường mật là sẽ từ bỏ cờ bạc đề đóm quyết chí làm ăn. Chị nghĩ rằng thôi thì tạo cho anh cơ hội lần nữa để làm lại từ đầu “đánh kẻ chạy đi ai đánh kẻ chạy lại”. Thế là chị vay Ngân hàng nông nghiệp và phát triển nông thôn Quảng Trị theo chính sách hộ cận nghèo được 30 triệu đồng. Chị đầu tư vào nuôi cá,  lợn, bò, gà vịt… Còn anh làm phụ hồ để kiếm thu nhập thêm. Nhưng cái tính mê đánh bạc, số đề trong con người anh không bao giờ từ bỏ. Anh làm phụ hồ mấy tháng trời nhưng không đem một đồng xu nào về cho chị cả, khi chị hỏi thì anh nói công trình làm chưa xong người ta chưa thanh toán nhưng thực ra anh đánh số đề hết. Một thân chị nuôi mấy miệng ăn trong nhà, thêm vào đó bà mẹ chồng già ốm hay đau yếu. Ngôi nhà  xây mấy chục năm giờ đã xuống cấp trầm trọng mà không có tiền để sửa sang lại, nói là nhà nhưng thực ra là cái dại lợp tôn nền đất, xung quanh bao che bằng blo chưa tô để che nắng che mưa. Mỗi  mùa mưa đến thì dột nát, mùa hè thì nóng bức chật chội.
Số tiền nợ mỗi ngày một nhiều, đến lúc thu hoạch ao cá chị cầm số tiền chưa kịp mừng thì chủ nợ đến đòi tiền do anh nợ đánh đề. Rồi lần lượt bò lợn, cũng ra đi theo chủ nợ. Tiền lãi và tiền gốc ngân hàng chị phải còng lưng trả. Chị chỉ biết than trời kêu đất.
Trong lúc túng quẫn anh Lý lại uống rượu, về nhà kiếm cớ gây chuyện với chị, vốn có máu vũ phu, vẫn thường hay thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với vợ, đánh đập chị một cách dã man, mặt mày tím bầm.  Những vết thương cũ còn chưa liền da chằng chịt trên cánh tay  thì chị phải chịu những trận “ vũ phu” mới, chị phải bồng con chạy trong đêm tối.
Không những chịu đựng nỗi đau về thân xác mà chị còn chịu đựng nỗi đau về tinh thần. Anh còn chửi bới lăng nhục chị một cách thậm tệ. Những lúc anh đòi hỏi sinh lý mà chị không đáp ứng anh càng hung tợn hơn văng ra những lời nói thô thiển, tục tĩu . Không có đêm nào là chị ngủ được, người chị gầy như thân củi khô đen sạm. Bà con lối xóm họ hàng ai cũng thương chị và bảo vệ cho chị; can thiệp và góp ý cho anh Lý rất nhiều  nhưng tính nào tật ấy cứ rượu vào là tái diễn cảnh ấy.
Một đêm trước ngày đi Sài Gòn chị Mơ tâm sự với tôi rất nhiều, chị khóc nức nở. Chị nói; “ tôi vô lại Sài Gòn thôi o Thanh ơi! chứ các cảnh này tôi sống không nổi nữa”. “Thế thằng bé thì sao?” (con chung của 2 người tròn 2 tuổi) tôi hỏi. “ Tôi bồng nó theo vào gửi trẻ rồi đi làm, đến khi nào ông Lý thay đổi hoàn toàn tính nết lúc đó tôi có thể về” chị đáp.
 Tôi ôm chị vào lòng mà nước mắt cũng rơi theo thương cho số phận người phụ nữ chịu nhiều cay đắng. Tôi an ủi động viên chị rất nhiều và dúi vào tay chị một ít tiền để đi tàu xe, chúc chị gặp nhiều may mắn trong cuộc sống.
 Giờ đây chị và đứa con trai đang ở đất Sài Gòn không biết cuộc sống ra sao. Tôi qúa thương cho người đàn bà với 2 lần đò đều dang dở mà chưa tìm thấy hạnh phúc. Có lẽ điều chị mong muốn nhất đó là sự yêu thương, che chở có một cuộc sống gia đình hạnh phúc bình dị như những người phụ nữ khác. Nhưng điều đó quá khó với chị bởi chị đang lần tìm hạnh phúc cho riêng mình.

Thu Thanh